Mỗi lần tôi có dịp về thăm quê nhà xứ Huế yêu dấu đi trên con đường Đinh Bộ Lĩnh, Mai Thúc Loan để vào thành nội Huế, những con đường quen thuộc mà hồi xưa tôi ngày ngày đi học, lòng tôi lại nôn nao nhớ về những kỷ nịêm một thời thơ ấu của tôi nơi mãnh đất chôn nhau cắt rốn. Nhất là đi ngang cái sân banh nhỏ bé, nắm cạnh bên hông cửa Thượng Tứ chúng tôi tập tành đá banh
Thuở ấy tôi là cây ghi bàn có cở của “đội tuyển bóng đá” trường Hàm Nghi, đó cũng là những ngày đầu tập tểnh đá bóng trong cuộc đời cầu thủ của mình. Từ một cầu thủ nhí chân đất vô danh trong hàng nghìn cầu thủ học sinh, tôi trỡ thành cầu thủ chuyên nghiệp khoác áo cho nhiều đội bóng mạnh toàn quốc và là tuyển thủ quốc gia trước năm 1975.
Dẫu theo năm tháng, cái sân banh thân thương ngày xưa, bây giờ đã là bãi trống hoang tàn sỏi đá. Nhưng tôi vẫn nhớ như in cứ mỗi khi hè về, ve kêu râm ran trên những cây phượng đỏ nặng cành trỉu quả. Lúc bấy giờ trường Hàm Nghi có thầy Huế dạy thể dục. Thầy là người rất say mê với môn thể thao vua này. Thầy Huế tập họp chúng tôi lại thành lập một đội bóng đá đại diện cho trường Hàm Nghi. Chiều chiều đi học về, thầy cùng chúng tôi quần thảo trên sân banh cho đến tối mịt mới về nhà. Thầy Huế cũng tập dược cho chúng tôi khá bài bản nào là tập thể lực, tập sút cầu môn, đá phạt góc, tập đi bóng… Thầy Huế trở thành huấn luyện viên trưởng đội bóng đá Trường Hàm Nghi không biết lúc nào. Mọi người trong trường cũng như ngoài trường đều gọi thầy Huế là ông huấn luyện viên.
Hôm đó là ngày tranh giải học sinh TP Huế. Theo thông lệ giải phân biệt hai cấp: trung học đệ nhất cấp và đệ nhị cấp. Đội bóng trường Hàm Nghi và đội bóng trường Nguyễn Tri Phương vào chung kết tranh hạng nhất. Tôi là niềm hy vọng của đội bóng Hàm Nghi. Trước khi trận đấu mỡ màng, huấn luyện viên trưởng thầy Huế nghiêm nghị nói với toàn đội bóng : “Chiến thắng. Tất cả chúng ta phải quyết tâm đá hết mình, vì đó là danh dự, là niềm mong đợi của cả trường ta. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta cay cú ăn thua chơi xấu thô bạo, làm mất đi vẻ đẹp của bóng đá…”
Nhưng có ai biết đâu trong lòng tôi hết sức khổ tâm rối bời. Số là chiều hôm trước, sau khi tan học, anh Đức, anh trai của thầy giáo tôi, kêu tôi thầm thì : “Ngày mai, em sút bóng đâu thì sút chứ đừng sút vào cầu môn. Nếu em nghe lời tôi, kỳ nghĩ hè này tôi nói với thầy giáo của em, cho em đi du lịch chơi vài ngày và còn được lãnh học bổng. Nếu không…” Anh Đức bỏ lửng câu nói lạnh lùng đi một mạch mặc cho tôi đứng như trời trồng. Tôi biết anh Đức là một thầy giáo nằm trong đội bóng trường Nguyễn Tri Phương, nếu đội bóng chiến thắng thì vinh dự của thầy Đức lớn lắm vì thầy Đức thường nhạo bóng huấn luyện viên trưởng của trường Hàm Nghi chúng tôi chẳng biết gì về bóng đá. ???c một chuyến đi du lịch là niềm mong đợi cháy bỏng trong lòng tôi bấy lâu nay. Lại còn học bổng nữa chứ! Nhà tôi ngheò lắm, cả đời mơ ước… ý nghĩ đó cứ đeo đuổi tôi suốt hiệp đấu thứ nhất. Mấy lần tôi dẫn bóng xuống cứ tưởng như chắc ăn mười mươi nhưng tôi lại để bóng lọt ra ngoài. Tôi lén nhìn huấn luyện viên trưởng thầy Huế, nét mặt ông vừa tiếc rẻ vừa lộ vẻ giận dữ. Tôi thấy hối hận vô cùng. Hết hiệp một đội bóng của chúng tôi bị thua một trái. Còn thầy Đưc thì hể hả cho rằng nhờ bố trí hợp lý nên hậu vệ đội bạn vô hiệu hoá được chân sút của tôi.
Giờ nghỉ giải lao, thầy Huế nét mặt dàu dàu đi động viên từng cầu thủ. Thầy cô giáo và học sinh trường tôi ngồi buồn hiu, trong đó có ba tôi và anh em tôi. Trên môi chẳng ai có nụ cười. Tôi thấy mình là người có lỗi, nước mắt tôi rơi lúc nào không hay. Chợt một bàn tay nóng ấm vỗ nhẹ vào vai tôi: “Chưa muộn! Hãy vì niềm tin tưởng của mọi người, vì màu cờ sắc áo của trường mình”.
Vào hiệp hai, đầu óc tôi vẫn còn miên man về chuyến du lịch thần tiên và suất học bổng treo lơ lững… Trái bóng lại vượt khỏi chân tôi ra ngoài cầu môn . Trong một lần dẫn bóng vào sâu trong đất địch, hậu vệ đội bạn cố tình chơi xấu… Thầy cô, các bạn đồng môn thân yêu, và nhất là nét mặt hân hoan của thầy Huếâ hiện ra mơ mờ, rồi rõ dần từng nét… cùng với tiếng reo hò… tôi quên mất chuyến du lịch thích thú, quên mất xuất học bổng của mình… để cho trái bóng nhẹ nhàng vào nằm sâu trong cầu môn đối phương. Tiếng rò reo của trường Hàm Nghi nối tiếp tưởng như chẳng bao giờ dứt. Tuỳ S… Tuỳ S… Tuỳ S…
Niềm tin yêu của mọi người đang đặt trọn vẹn vào tôi. Tôi không nhớ bằng cách nào mà tôi đã ghi thêm ba bàn thắng nữa trước ánh mắt đầy ngạc nhiên lẫn tức giận của thầy Đức.
Ngày tôi rời xa xứ Huế chia tay đội bóng trường Hàm Nghi để vào Sài Gòn lập nghiệp và đeo đuổi nghề bóng đá để sau đó thành danh với ước mơ khoác áo đội tuyển quốc gia, nhiều người dân Huế buồn lắm trong đó có thầy Huế huấn luyện viên trưởng trường Hàm Nghi. Một lần tôi trở về thăm xứ Huế thăm gia đình, gặp lại thầy Huế, thầy cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi biết ngụ ý cái nhìn dò xét đó. Tôi cười lòng thanh thản lạ lùng qua năm tháng của kỷ niệm xưa còn vương vấn. Trong cuộc đời cầu thủ của mình, tôi chỉ có một chút suýt phạm lỗi lầm khi tôi mới tập tành chơi bóng đá ở ghế nhà trường. Tôi cùng thầy Huế ra sân bóng Thượng Tứ nơi ngày xưa thầy trò tôi đã có nhiều kỷ niệm khó quên mà đến bây giờ tôi mới kể. Và câu chuyện này như một lời thú tội dù tôi chưa vi phạm bao giờ.
HN. 58-62
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
DANH SÁCH CÁC TRƯỞNG BAN LIÊN LẠC QUA TỪNG NĂM & GIAO LƯU TRƯỞNG BAN LIÊN LẠC (Ghi chú: Từ 2016 đến nay chưa chính xác). Trưởng ban thứ 27 NĂM 2024-2025 Trương Hoàng. Địa chỉ: . Điện thoại: . Điện thoại di động: .Email: Lần thứ 26 NĂM 2022-2023 Chưa cập...