Tôi và TV khăn gói vào lớp 10 trường Hàm Nghi. Tuy tinh nghịch nhưng thấy bọn con trai là tôi chết khiếp. Chính vì vậy nên TV là thần hộ mệnh luôn bênh vực bảo vệ cho tôi suốt những năm học.
Mỗi buổi sáng bọn con trai ngồi dọc hai bên lối vào cổng, đợi hai đứa đi vào là đồng thanh đếm một hai một hai… TV cầm tay tôi ngẩng cao đầu và bước thật nhịp nhàng theo điệu hô rập ràng với khuôn mặt lạnh như băng… Một buổi sáng đẹp trời nọ, tôi đi bên TV vẫn ngẩn cao đầu với điệu hô muôn thuở. Một con rắn vừa mới bị đập chết đang còn rỉ máu được vất ra chân hai đứa con gái. Tôi la hốt hoảng và bật khóc. TV đứng lại cầm đuôi rắn quay vòng vòng như trong võ lâm đại hiệp. Con rắn bay vèo tới nơi xuất phát, máu văng tung tóe… làm tình thế thay đổi, bọn con trai la hoảng và chạy tứ tán.
Chính vì tôi nhát nên bị bắt nạt hoài. Hồi đi học TV có một phong cách rất riêng không lẫn vào ai được. Trong mắt tôi cô bạn gái hiên ngang làm sao, và cả trong mắt bọn con trai cùng lớp cũng… thấy vậy! (đúng không TV? Được bao nhiêu phần trăm?)
Trong lớp có hai tên hay viết thư gởi cho tôi và TV, đó là Xuân Hùng và Dương Trung Huy. Những lá thư rất ư học trò. Chép cho bạn một bài thơ Ông đồ già, Mẹ tôi… hay một bài toán khó. TV đã đầu độc hai tên này bằng những bài thơ tình của Xuân Diệu như yêu - ghen - lời kỷ nữ...
Tên LQ Thống cứ theo tôi trêu chọc, tôi khóc hoài, có bữa hắn giấu giày của tôi và thay vào đó bằng đôi dép của đứa khác. Cả bọn giúp tôi tìm giày không ra, mặc áo dài nên tôi phải mang đôi dép lạ, chỉ đợi lúc đó là bọn hắn nhào tới và la lên “Ê ngủ dậy mang lộn dép rồi”. Thật muốn độn thổ. Lần khác hắn lấy cặp tôi mang đến nhà đưa cho mẹ tôi và nói “con H đi học quên cặp trên lớp”… Một trận đòn nên thân!... Mùa đông sáng sớm đi học thì mặc áo len đến giờ ra chơi trời nắng nóng thì cởi áo len bỏ trong hộc bàn. Tôi bị mất áo len về nhà bị mạ đánh vì tội con gái đoảng đi học mất áo!!! Mấy ngày mạ tôi nghiến ngầm. Hoàng Thắng (bây giờ không còn nữa), Xuân Hùng điều tra mấy ngày mới biết thủ phạm là LQT, hắn lấy áo tôi làm bao trùm làm gối, hắn bảo ngủ đúng một tuần hắn sẽ trả, mấy đứa con trai lập mưu rủ hắn đi đá banh, Hoàng Thắng quay về nhà hắn, lấy áo len trả lại cho tôi. Chiếc áo lúc này đối với tôi ô uế làm sao, xấu xí làm sao. Tôi cầm áo bằng hai ngón tay đi thẳng một mạch từ nhà TV về nhà tôi cho ngay vào ảng nước sau hè lấy cái gáo dừa múc nước dội lấy dội để xát xà bông cục xong lấy chân đạp liên tục… phơi cả tháng mới khô, nhưng nhìn áo len vẫn thấy… mà ớn… nên tôi quyết định tháo ra đan lại chiếc áo khác để tiêu hủy hơi hướm quỷ sứ. Vậy là suốt mùa đông tôi đi học rét run lập cập. Chỉ sức mạnh và lòng can đảm bạn tôi cũng chia xẻ không mặc áo len suốt mùa đông lớp 11 trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Bọn con gái chúng tôi thâm trầm lắm, có thể mượn câu văn của Bùi Bích Hà để nói lên tính cách rất ư là gàn “Con gái Huế ấm như nắng hè, thơm ngọt như mật ong, óng mượt như tơ tằm, thanh bai như nhành lệ liễu và con gái Huế sắc như dao, lạnh như mùa đông, can trường như đá núi, thâm trầm như biển sâu, gặp rồi không thể không yêu, yêu rồi cuộc tình sẽ là một vết thương lòng thiên thu”.
Đó chính là sức mạnh và can đảm để rồi cả hai đứa không mặc len suốt một mùa đông lạnh buốt. Và chúng tôi có cái thú vị là đến lớp gom giấy trong các hộc bàn đốt lửa, hơ tay và áp vào má, soi vào mắt nhau thấy mắt đứa nào cũng long lanh, má dần dần ửng hồng nhưng môi thì tái ngắt!
Những hôm được nghỉ giữa giờ, tôi và TV rủ nhau đi chầm chậm trên con đường Hàng Muối. Con đường này bây giờ vẫn còn dấu tích của hai đứa chúng tôi. Qua cửa Hiển Nhơn vào Đại Nội chơi trò quân vương và thiếp. Đứa nào làm vua thì phải oai phong lẫm liệt, và dĩ nhiên thiếp phải dịu dàng, uyển chuyển. Trái ngược với ngoài đời, lúc này tôi luôn xuất sắc trong vai quân vương còn TV lại lẻo đẻo theo tôi. Chơi chán hai đứa rủ nhau đi bộ ra cửa Thượng Tứ, hồi đó cửa Ngăn không đi được vì bị ngăn lại rồi nên mới có tên là cửa Ngăn! Đi bộ qua cầu Phú Xuân đứng giữa cầu nhìn lên hướng cầu Bạch Hổ thấy đất trời mênh mông và hùng vĩ, nhà máy nước Giã Viên trong ráng chiều đẹp quá! Lộng lẫy quá! đẹp thần thoại như một lâu đài trong chuyện cổ tích, phóng tầm mắt ra xa mặt nước sông Hương êm đềm… Sau bao năm đi xa tôi cũng đã về đây, cũng từng bước nhỏ trong Hoàng Thành, cũng dòng sông đó, vẫn cái thinh không tĩnh lặng, tôi lặng lẽ dừng bước trên cầu, ký ức tuổi thơ trở về nhưng không còn cảm nhận được cái bao la và hùng vĩ, không còn cảm giác nao lòng khi đi qua những dãy chè tàu tắt nắng mặt trời… Bây giờ là tường gạch sáng rực ánh neon, không còn hắt ra ánh đèn vàng leo lét! Trong tiếng Ngày xưa đi học vô tư hồn nhiên, lớp B4 của tôi nghịch phá nhất nên được thầy cô đặt tên là10 bê bối.
Trong giờ Anh văn thầy Thuyên, thầy đang chép từ vựng lên bảng, một con chuột nhắt chết được vứt lên bục gỗ… Thầy cầm thước nhịp vào bảng Repite after me : What do you do.
Cả lớp đồng thanh bịt mũi và đọc theo thầy (quý vị nào đọc đến đây hãy đưa tay bịt mũi và đọc thử…)
Ngạc nhiên thầy lại nhịp thước…
Lúc này thầy tức giận chỉ ngay lớp trưởng yêu cầu giải thích hiện tượng phát âm kỳ lạ.
Lớp trưởng: Dạ thưa thầy sở dĩ cả bạn bịt mũi vì có con chuột chết ạ.
Cả bọn được nước bịt mũi nhao nhao: Tưa tầy, ôi tóa (Thưa thầy hôi quá)
Giờ địa lý thầy Gạch, Lê Đăng Đơn mang cục gạch đặt lên bàn thầy, thầy vào lớp thấy vậy, thầy cầm cục gạch ném ra sân trường, chỉ chờ giây phút ấy cả lớp đồng thanh nhịp nhàng (hết volume): Nhào… Gạch bể.
Thầy giáo xoa tay cười tươi như hoa: Chưa bể !
Ấy vậy mà ngồi điểm lại, đứa mất đứa còn cũng gần 50 tuổi cả rồi. Những ngày đông giá xứ Huế qua đi, để rồi rạo rực như đứa trẻ thơ đón chờ năm mới.
Một năm tàn là một hòn đá ném xuống đáy hồ thế kỷ và nó rơi với những tiếng vang vĩnh biệt (F.van.Den Bast). Chính sợ những tiếng vang vĩnh biệt mà hằng năm vào đúng mồng 5 tết khối lớp B chúng tôi lại họp mặt: vui ồn ào, cười vội vã siết tay chắt hơn, sợ phí phạm thời giờ và lời nói, vì cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không bao giờ bắt lại được. Cuộc đời không phải là một con đường mà là cả một lộ trình, mỗi một đứa cứ tận hưởng thưởng thức từng chặng đường mình đã đi qua. Quá khứ là lịch sử là hoài niệm là thương quá đi thôi. Tương lai là một mầu nhiệm và hiện tại lại là một món quà của cuộc sống mà mỗi chúng ta ai ai cũng xem đó là một tặng phẩm… Minh chứng ??iều này chính trong đêm Giáng sinh 2006, bạn bè họp mặt khá đông tại nhà Lê Thanh Nhật (Lớp B2). Một thông điệp ấm áp đang được truyền đi, cám ơn Nguyễn Thanh Toản đã đốt đuốc ấy.
Nhật ơi! Bạn chớ để cuộc sống trôi qua trong kẻ tay vì bạn cứ đắm mình trong những giọt rượu vô thức. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảnh khắc của nó bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày. Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ mong manh ràng buộc bạn bè với nhau. Bạn chớ ngại mạo hiểm, nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn học biết cách sống dũng cảm, cố lên bạn ơi!... Lại lẩm cẩm triết lý rồi phải không!
Bài ngụ ngôn về “Con lừa già” theo tôi gần mấy chục năm qua, ba tôi vẫn thường kể đi kể lại khi có dịp để động viên các anh em tôi : Một hôm con lừa già bị rơi xuống giếng cạn, lừa đau đớn kêu la thảm thiết. Một người dân sau khi đã xem xét đi đến quyết định giúp nó kết thúc sự đau đớn, đã gọi thêm mấy người bạn trong làng cùng lấp đất chôn con lừa và cũng để lấp cái giếng cạn luôn. Ban đầu con lừa vô vọng vì những xuổng đất dồn dập lên đầu và vai nó… rồi lúc gần như bỏ cuộc, một ý nghĩ lóe lên. Mỗi xuổng đất rơi xuống đè lên vai, nó sẽ lắc cho đất rơi xuống và bước lên trên. Con lừa cứ lặp đi lặp lại để cổ vũ mình, mặc cho sự đau đớn cùng cực, nó liên tục chiến đấu chống lại sự hoảng sợ và tiếp tục phương châm của mình “Hất xuống và bước lên”. Cuối cùng dù bầm dập và kiệt sức nhưng nó đã bước ra khỏi giếng với lòng hân hoan tự hào và đắc thắng. Đắc thắng với chính mình, đắc thắng nghịch cảnh.
Nhìn lại bạn bè tôi thầm tự hào vì các bạn đã đứng lên trên nghịch cảnh bằng đôi chân của mình.
Và sắp bước vào một năm mới mình gửi đến các bạn một thông điệp mới “Hãy hất xuống và đứng lên” … OK !
Tác giả: TV
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Huế vốn là kinh đô xưa và là Trung tâm Chính trị - Văn hóa - Kinh tế - Xã hội của đất nước. Nhắc đến Huế là nói đến vẻ trầm mặc cổ xưa của đền đài lăng tẩm, cung điện với bao đời vua chúa, với bao lẻ thăng trầm thịnh suy... Trong số những 9 vị Chúa và 13 vị Vua đời nhà Nguyễn có ai không biết...